Nguyễn Thánh Ngã
Bài 1.
TIẾNG MẸ
Tiếng mẹ là tiếng gọi cha
Đẻ đau, mang nặng, xót xa ân tình
Tiếng mẹ là tiếng tử sinh
Thuở vua dựng nước thuở hình thành non
Tiếng mẹ là tiếng sắt son
Ru con nguồn mạch tâm hồn chứa chan
Tiếng mẹ là tiếng nồng nàn
Miếng trầu đỏ thắm cõi trần diệu thâm
Tiếng mẹ là tiếng Việt Nam
Nghĩa nhân, tha thiết, bổng trầm tin yêu
Tiếng mẹ lệ thắm câu Kiều
Dạy con no đói sớm chiều có nhau
Tiếng mẹ quả ớt ngọn rau
Củ khoai, hạt gạo khổ đau chung nồi
Tiếng mẹ là tiếng nằm nôi
Chắt chiu dành dụm nghìn đời sáng trong
Tiếng mẹ là tiếng núi sông
Bùn nâu gốc rạ, một dòng sữa thơm
Tiếng mẹ vại nước, cây rơm
Là nhụy sen nở vàng ươm ngọt ngào
Tiếng mẹ là tiếng đồng bào
Là tiếng Tổ quốc rì rào biển xa
Tiếng mẹ thao thức canh gà
Sương khuya lưới nhện trái cà dầm tương
Tiếng mẹ là tiếng yêu thương
Ruột rà, cốt lõi, máu xương mà thành
Tiếng mẹ ngọn cỏ vươn xanh
Từ trong đất nước ngọn ngành mà nên
Tiếng mẹ là tiếng cơ duyên
Dáng hình tia chớp, mũi thuyền phong ba
Tiếng mẹ là ánh trăng tà
Soi trong bùn đất, sương sa hạt mầm
Tiếng mẹ là tiếng huyền âm
Đàn bầu sáo trúc lời thăm thẳm lời…
Tiếng mẹ là tiếng ầu ơi !
Ru con trọn giấc mơ đời phân vân
Tiếng mẹ nết ở, cái ăn
Phận bùn phận lúa, mùa trăn trở mùa
Tiếng mẹ trong nắng trong mưa
Cây đa chim sáo, dạ thưa giếng làng
Tiếng mẹ đùm bọc, cưu mang
Áo nâu vạt áo, thênh thang cội nguồn
Tiếng mẹ từ lúc gọi con
Đã vuông mặt đất, đã tròn thanh âm…